"Không ai có thể quay ngược thời gian để bắt đầu lại, nhưng ai cũng có thể bắt đầu từ bây giờ để tạo nên một kết thúc mới."
Tháng 6, những cánh phượng cuối cùng rơi chạm mặt đất, mùa thi kết thúc, cũng là lúc tụi mình 9A9 - chính thức tạm biệt nhau sau một năm lớp 9 đầy những cảm xúc không thể nào quên. Và trong cái mùa hè đặc biệt này, có một điều khiến tất cả tụi mình đều ngẩng cao đầu: Lớp 9A9 đã làm được rồi!
Con số ấy, nhìn qua có thể là một dòng dữ kiện khô khan, nhưng với tụi mình những người đã cùng nhau đi suốt hành trình - nó là kết tinh của mồ hôi, nước mắt, áp lực, hy vọng và rất nhiều yêu thương.
Tua lại giờ này, 2 tháng kí ức trước ngày thi trong tôi là cảm giác lo lắng xen lẫn căng thẳng nhưng không quên động viên nhau của 44 gương mặt A9. Lớp tôi như biến thành một “chiến trường ôn thi” thu nhỏ. Mỗi ngày đến lớp là một ngày thấy bạn bè mệt, nhưng vẫn ngồi cày đề. Đứa nào cũng cắm cúi học, tranh thủ từng phút từng giây. Những đứa bình thường “ồn ào” là thế, mà dạo đó cũng lặng lẽ đến lạ thường. Có đứa học xong ở trường còn tranh thủ học thêm online buổi tối, có nhóm bạn trao đổi cách giải từng câu khó, từng bài văn mở rộng.
Tôi còn nhớ có hôm lớp được phát đề ôn từ cô Minh, ai cũng than “Trời ơi lại đề nữa!!!”, vậy mà vẫn nghiêm túc làm, rồi giơ tay xin cô chữa bài từng chút một. Văn thì không ít bạn vò đầu bứt tai vì đề lạ, đề mở nhưng khi cô Chu Hương nhẹ nhàng giảng giải, cả lớp lại “À” lên, và thấy môn Văn... cũng dễ thương ghê. Nhưng xen giữa những giây phút căng thẳng ấy, vẫn là những tiếng cười giòn tan, những câu trêu đùa như liều thuốc tinh thần:
- Lo gì, mày đỗ nguyện vọng 1 là cái chắc.
- Chả mày đỗ thì ai đỗ nữa!
Tụi mình cùng “xin vía”, cùng đặt mục tiêu, cùng mơ về ngôi trường mình mong muốn. Có bạn dán logo trường lên thời khoá biểu, có bạn để hình trường trong điện thoại, như một cách tự nhắc mình phải cố gắng. Có hôm cả lớp cùng ký áo nhau, từng dòng chữ chúc thi tốt không cầu kỳ, nhưng chứa đầy yêu thương.
Đặc biệt, không thể không nhắc đến những “người lái đò” của chúng tôi, những người không chỉ dạy dỗ trên lớp, mà còn "trực chiến" trong group lớp 24/7, sẵn sàng gửi thêm từng mẫu đoạn văn, dàn bài hay mỗi tối, từng bảng công thức toán ngắn gọn dễ nhớ, hay tổng hợp từ vựng, mẹo làm bài tiếng Anh giúp chúng tôi luyện tập hiệu quả hơn. Có những hôm sát nút với ngày thi, chúng tôi lại thấy các cô gửi đề tham khảo kèm dòng chú thích:
- Đề Toán này hay, ai rảnh luyện thử nha!
- Cô gợi ý thế này cho phần nghị luận, các con xem có dễ viết hơn không?
Lúc ấy, chúng tôi mới hiểu: không chỉ tụi mình đang đếm ngược, mà cả thầy cô cũng đang đếm cùng, lo cùng, dõi theo từng bước chân học trò. Những tin nhắn tưởng chừng nhỏ bé, nhưng lại chính là động lực để tụi mình không bỏ cuộc.
Đó là một buổi sáng mà trái tim ai cũng đập nhanh hơn bình thường. Sáng hôm thi môn đầu tiên - môn Văn - môn thi luôn chứa đựng nhiều ẩn số nên với lớp Toán như chúng tôi thì đây có lẽ là môn thi “khó nhằn” nhất với tụi con trai của lớp. Chúng tôi bước vào điểm thi trong sự hồi hộp, lo lắng nhưng vẫn không quên nhắn nhau: “Thi tốt nha!”
Vậy mà hay lắm, chỉ cần bước vào phòng thi, mở đề ra là bao nhiêu lo lắng tự nhiên tan biến, chủ đề “Hạnh phúc” và “tuổi học trò” của đề văn có lẽ cũng phần nào “trấn an” tinh thần của chúng tôi. Tôi cũng như những đứa bạn khác đã hít thở thật sâu và đặt bút viết như tuôn trào cảm xúc về những hạnh phúc đơn giản nhất, gần gũi nhất và những niềm hạnh phúc đáng trân trọng nhất. Tụi con trai đến những đứa sợ văn nhất sau ngày thi đầu đã nhắn lên nhóm lớp khoe tụi nó viết văn hôm đó như dân chuyên. Môn Anh khá dễ thở với sức học của lớp tôi. Tinh thần tích cực hứng khởi ấy lan tỏa cho cả tập thể bước tới ngày thi thứ 2 với môn Toán. Sau khi băng qua những bài toán cơ bản, rồi đến những câu khó, lời dặn của cô Minh: “Bình tĩnh, không được hoảng”, tôi tự trấn an mình để làm tiếp những bài toán khó. Khi thi xong, chúng tôi lại tụm vào khoe:
- Toán năm nay dễ hơn tưởng tượng!
- Tao viết hết 4 mặt giấy môn Văn luôn!
Có bạn vừa ra khỏi phòng thi là tra đáp án luôn, còn có bạn về nhà mới dám tra, tay run run. Có người im lặng vì không chắc bài làm của mình, có người lại nhắn một dòng "Tao làm tốt!" mà trong lòng vẫn đầy hồi hộp.
Còn tôi, hôm ấy tim đập thình thịch khi mở đề. Có những phần mình làm ổn, nhưng cũng có chỗ khiến mình hơi lo. Về đến nhà là mình tra đáp án ngay. Vừa tra, vừa nhắn tin với bạn bè, vừa cầu mong mình không sai chỗ “oan uổng”.
Cái ngày được mong chờ, rồi lại khiến cả lớp “nín thở” - cuối cùng cũng đến.
Khoảnh khắc đồng hồ điểm 20h00, group nhóm bạn đã rộn ràng tin nhắn:
- “Có điểm chưa?”
- Tao đang không dám tra nè!
- Web bị lag rồi, ai tra được chưa?
Và rồi, từng bạn một báo điểm:
- 27 điểm rồi mọi người ơi! Đỗ rồi!
- Đỗ nguyện vọng 1 rồi!!!
- Chung trường cấp 3 rồi nha mấy đứa!
Có đứa gọi điện cho tôi mà vừa nói vừa khóc, có đứa chụp ảnh màn hình điểm gửi cho cả nhóm, có người đăng story và set avatar trường mới ngay trong vòng 5 phút. Thành tích đáng tự hào ấy được gói gọi trong dòng tin nhắn của cô Minh - GVCN đáng kính của chúng tôi “Các con giỏi lắm. Cô tự hào vô cùng!” Không khí cả lớp lúc đó đúng nghĩa là “vỡ tổ” - đầy niềm vui, tiếng cười, và ánh mắt lấp lánh hạnh phúc. Nhưng giữa niềm vui ấy, vẫn có sự tiếc nuối. Và chính những người đang vui nhất cũng là người đầu tiên nhắn:
- Thôi đừng buồn, chờ hạ điểm chuẩn thôi.
- Dù sao mày cũng đã rất giỏi rồi! Học tài thi phận mà.
Những lời an ủi từ tận đáy lòng bởi chúng tôi hiểu chúng bạn, chỉ là niềm vui đến chậm chút thôi!
Sẽ thật thiếu sót nếu không nhắc đến những người thầy, người cô đã luôn bên tụi mình suốt cả hành trình: Cô Hồng Minh - cô chủ nhiệm kiên định, nghiêm khắc nhưng luôn lặng lẽ quan tâm đến từng bạn. Cô không chỉ dạy Toán, mà còn dạy chúng tôi cách đứng vững trước áp lực.
Cô Chu Hương - người truyền cảm hứng Văn chương bằng sự dịu dàng, chỉn chu, cẩn thận, người kiên nhẫn đọc từng đoạn viết lủng củng để góp ý bằng cả trái tim.
Cô Thanh Dung - cô giáo môn Tiếng Anh không bao giờ bỏ qua một lỗi sai nhỏ nhất, nhưng cũng là người cổ vũ tụi con học từ những điều thực tế, sáng tạo và tràn đầy năng lượng tích cực.
Cảm ơn các cô vì nếu không có các cô, 9A9 sẽ không có được thành tích rực rỡ như hôm nay!
Với kết quả của kỳ thi này 9A9 chúng tôi tự hào là khóa trên có thành tích không tệ cho các thế hệ đàn em sắp bước vào ngôi nhà chung mái trường Phan yêu quý nói chung và thế hệ kế cận được dìu bước bởi cô Hồng Minh yêu quý mà chúng tôi vẫn thường gọi bằng cái tên thân thương “mẹ Minh”. Không chỉ là kết quả, mà đó còn là minh chứng cho nỗ lực không ngừng của cả tập thể. Tụi mình đã cùng nhau đi qua mùa thi, và cùng nhau chạm tới giấc mơ A9 nhỉ?
Có những niềm vui vỡ òa nhưng cũng có những sự tiếc nuối man mác. Các cậu à, một kỳ thi không thể định nghĩa của cả cuộc đời. Điều làm nên sự khác biệt không phải là điểm số mà là bản lĩnh đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã. Dù chặng đường sắp tới các cậu có học ở đâu thì vẫn nhớ về ngôi nhà chung Phan Chu Trinh nơi có ngôi nhà nhỏ A9 của chúng mình nhé- nơi chúng ta nhìn vào để có động lực bước tiếp!
Dù sau này mỗi đứa một ngôi trường, một lớp, có thể sẽ không còn học chung nữa, nhưng mình tin chắc một điều:
Hành trình lớp 9 của tụi mình - hành trình đồng hành, cùng nỗ lực, cùng hồi hộp, cùng vui sướng sẽ mãi là một phần đẹp nhất của tuổi học trò.
Có thể mai này, ta không nhớ rõ từng đề thi, từng câu sai, nhưng tụi mình sẽ nhớ những ánh mắt hồi hộp trước giờ thi, những tiếng vỡ oà trong ngày tra điểm, và cả những lần im lặng ngồi bên nhau, chỉ để nói một câu đơn giản:
“Tao tin mày làm được.”
9A9 - Tụi mình đã làm được rồi. Và tụi mình sẽ còn làm được nhiều điều tuyệt vời hơn nữa!