"Hãy đứng dậy, và đừng dừng lại cho đến khi đạt được mục tiêu" – Swami Vivekananda
Kỳ thi tuyển sinh vào lớp 10 – cụm từ ấy với tôi, một thời gian dài trước kia, như một đỉnh núi mờ xa mà nhiều người nói đến với sự áp lực, cạnh tranh, thử thách, … Và quả thật, khi tôi đã thực sự trải qua, tôi mới hiểu rõ rằng: Kỳ thi này không chỉ đơn giản là một kỳ thi quyết định con đường tương lai của bản thân mà còn là một hành trình rất dài – hành trình mà tôi đã lớn lên từ lúc nào không hay.
1. Những tháng ngày trước kỳ thi
Tôi còn nhớ rõ những tháng đầu năm học lớp 9. Khi ấy, mọi thứ còn khá mơ hồ - chỉ biết sẽ có một kỳ thi mang tính quyết định, nhưng vẫn chưa thực sự thấy sợ hay lo. Chỉ đơn giản là đi học, làm bài, học thêm, đôi khi còn được nhắc nhở rằng: “Năm nay quan trọng lắm đấy” mà chỉ biết trả lời là: “Vâng, con sẽ cố gắng”.
Dần dần, tôi bắt đầu cảm nhận được áp lực. Bạn bè xung quanh đăng ký các lớp học thêm, những trung tâm luyện thi, làm những xấp đề cương dày, đề thi thử. Lúc đầu, tôi cũng loay hoay – không biết bắt đầu từ đâu, học sao cho đủ, ôn sao cho chắc. Rồi những buổi học thêm kín lịch, những ngày cuối tuần trôi qua trong nhịp học đều đặn từ sáng, những tối thức khuya làm đề, những hôm mỏi mắt, đau đầu. Có lúc tôi thấy nản, mệt mỏi. Có nhiều lúc tôi hoài nghi về bản thân, tự hỏi: “Liệu mình có đang làm tốt không? Mình có thực sự đủ giỏi để thi không?” – và quan trọng nhất “Liệu mình có đỗ cấp ba không?”
Nhưng tôi vẫn bước tiếp. Không chỉ vì điểm số, mà vì tôi không muốn bỏ cuộc, không muốn phụ sự kỳ vọng của thầy cô, ba mẹ – và quan trọng nhất là, tôi muốn khẳng định bản thân, tự mình khai sáng con đường mình lựa chọn.
2. Một nguyện vọng – một ước mơ
"Mơ ước sẽ mãi chỉ là ước mơ – cho đến khi bạn đủ dũng cảm biến nó thành hiện thực" – Harry Styles
Mang theo tờ đơn nguyện vọng ghi tên ngôi trường mơ ước – THPT Phạm Hồng Thái, ngôi trường phù hợp và an toàn với khả năng của mình, tôi bước vào phòng thi với niềm tin vào bản thân rằng “Mình chắc chắn sẽ làm được!”
Môn thi đầu tiên là môn Văn – môn luôn khiến tôi “vừa mừng vừa lo” – “mừng” vì đề Văn phù hợp với khả năng, liên kết với cuộc sống hàng ngày là “tình phụ tử” và “niềm vui học trò”, nhưng cũng vừa “lo” vì sợ viết mông lung hoặc viết quá dung lượng. Kế tiếp là môn Anh – môn tôi yêu thích cũng như tự tin nhất, được coi là “thế mạnh” trong ba môn. Khép lại kỳ thi là môn Toán, mang theo lời dặn dò của giáo viên chủ nhiệm – cô Nhung “một tinh thần thép, một tâm thế điềm đạm, ...”, tôi đã hoàn thành bài thi một cách “nhẹ nhàng”, chắc chắn đạt 9 điểm cơ bản. Ngay buổi trưa hôm thi Toán, nhóm lớp lại “nhộn nhịp”, có những bạn khoe “full 9 điểm”, có bạn khoe làm được bài cuối, nhưng cũng có bạn tiếc vì không đủ thời gian...
3. Ngày gọi tên ước mơ – 4/7
Tôi nhận ra rằng không chỉ có bản thân mình mong chờ vào kết quả thi, mà còn có gia đình, người thân và bạn bè xung quanh đồng hành cùng tôi trong suốt hành trình này. Những cuộc điện thoại, những tin nhắn: “Biết điểm chưa?”, “Bao giờ có điểm?” hay thậm chí cả những câu nói đùa vui “Điểm cao về quê ông bà thưởng” đã khiến nỗi lo lắng của tôi vơi bớt đi nhường nào.
Sau một buổi tối căng thẳng chờ đợi, hồi chuông điểm 20:00 vang lên, trong lòng tôi nhói lên cảm xúc hồi hộp lúc tra điểm. Biết rằng làm bài tốt, nhưng tôi vẫn lo lắng nghĩ “Lỡ như mình quên tô mã đề thì sao?”. Nhưng khi kết quả hiện lên – là một con số đúng như dự đoán của tôi – 27 điểm. Nó không chỉ là một con số, mà còn là kết quả của biết bao đêm thức trắng, nỗ lực học tập, niềm tin vào bản thân. Trên nhóm lớp đã bắt đầu xuất hiện tin nhắn của các bạn, người khoe điểm, người hỏi “ai tra được điểm chưa?” và đặc biệt là những tin nhắn “Con đỗ rồi ạ” liên tục được hiện lên.
4. Lời cảm ơn đến những người lái đò lặng thầm
Cảm ơn tất cả những người thầy, người cô tận tụy đồng hành cùng A7 đến cuối chặng đường!
Cảm ơn cô Hồng Nhung – giáo viên chủ nhiệm không chỉ dạy cho lớp những kiến thức Toán từ cơ bản đến nâng cao, mà còn dặn dò, quan tâm từng thành viên trong lớp.
Cảm ơn cô Hồng Hiệp – người không chỉ dạy cho chúng tôi kiến thức Ngữ Văn cơ bản, mà còn dạy cho chúng tôi cách yêu lấy từng con chữ, cảm một bài thơ.
Cảm ơn cô Minh Loan – giáo viên dạy Anh sửa từng lỗi phát âm, sửa từng câu chữ tiếng Anh cho chúng tôi.
Giờ đây, khi một kỳ thi đã khép lại, tôi lại đứng trước một hành trình mới. Cánh cổng cấp ba mở ra – cùng với biết bao điều tôi chưa khám phá.
Cảm ơn bản thân vì đã không bỏ cuộc, vì đã tin vào chính mình. Cảm ơn A7 đã cùng nhau vượt qua chặng đường khó khăn nhưng cũng tràn ngập tiếng cười của tuổi học trò vừa qua. Cảm ơn gia đình, thầy cô đã luôn động viên, ủng hộ chúng tôi. Cảm ơn “ngôi nhà thứ hai” - THCS Phan Chu Trinh – nơi đã lưu giữ biết bao kỷ niệm đáng nhớ suốt bốn năm cấp hai.
Kỳ thi đã khép lại nhưng không có nghĩa là dấu chấm hết, mà là bước chuyển cho hành trình tương lai phía trước. Và tôi tin, chương tiếp theo của hành trình này sẽ còn nhiều điều rực rỡ đang chờ được viết nên.
Phạm Khánh Ngọc – lớp 9A7 (niên khóa 2021 – 2025)