Mùa hè 2011, hưởng ứng cuộc phát động cuộc thi làm phim dành cho học sinh THCS và THPT của Đại sứ quán Nhật Bản kết hợp với Bộ GD&ĐT, Trường THCS Phan Chu Trinh đã khuyến khích giáo viên và nhóm học sinh lớp 8A (cô Nguyễn Mai Tuyết chủ nhiệm) xây dựng phim và gửi đi dự thi.
Kết quả bộ phim “Người bạn mới, bài học mới” (New friends, new lesson”) của nhóm học sinh 8A do cô giáo Nguyễn Minh Thúy hướng dẫn đã đạt giải Nhất TP Hà Nội và đạt giải Ba toàn quốc.
Tháng 12/2011, 3 học sinh đại diện cho nhóm làm phim đã tham dự lễ trao giải và giao lưu tại Nhật Bản. Sau đây xin giới thiệu bộ phim và bài viết của một thành viên nhóm làm phim ghi lại những cảm xúc về quá trình xây dựng bộ phim và tham dự giao lưu tại Nhật Bản.
**************************************************************
Chử Thu Trang – Lớp 8A
Một hành trình thật dài mà chúng tôi gắn bó với nhau, những nụ cười ngọt ngào tưởng như không bao giờ tắt, những khoảnh khắc ấm áp chiếu rọi nơi sâu thẳm trái tim.
Thời gian trôi qua thật nhanh, bây giờ đã là nửa năm từ ngày ấy, cái ngày thật đặc biệt đối với chúng tôi, cái ngày thực sự khiến mọi người xích lại gần nhau hơn, chứa chan bao kỉ niệm. Hãy cùng quay ngược thời gian, trở về mùa hè năm ấy với góc sân trường lắng đọng, nơi chúng tôi bắt đầu….
…Chúng tôi đang trong thời gian học hè ở trường vào những ngày đầu tháng 7, đó có thể là một ngày như bao ngày khác, thời gian lặng lẽ trôi qua giữa các tiết học. Nhưng thật bất ngờ như cơn mưa nhỏ khẽ lướt qua đầu mùa hạ mà không hề báo trước, đến tiết 3, chúng tôi nhận được thông báo bất ngờ từ cô Thúy, cả nhóm gồm 5 người sẽ cùng thực hiện 1 bộ phim ngắn. Đó là một cuộc thi làm phim cho học sinh các trường cấp 2 và cấp 3, chọn ra những bộ phim xuất sắc nhất tham gia liên hoan phim tại Nhật. Và tất nhiên, vì là một cuộc thi dành cho học sinh nên mỗi bộ phim chỉ kéo dài 3 phút, chủ đề làm phim cũng khá gần gũi “Những điều cần học tập trong cuộc sống ”. Nhưng làm sao mà không lo được, có bao nhiêu thứ khiến mọi người không yên tâm, chúng tôi chưa làm phim bao giờ, cũng chưa biết cách quay phim sao cho hợp lí, kinh nghiệm diễn xuất lại không hề có, mà quay phim xong chúng tôi sẽ ghép phim bằng cách nào? Bao nhiêu nghi ngờ được đặt ra. Và cứ thế đi kèm với sự ngạc nhiên của mỗi người là khuôn mặt ái ngại, lo âu. Nhưng điều đó không thể dập tắt niềm hi vọng trong chúng tôi. Nhờ có sự động viên của cô Thúy và sự đồng ý của cô giáo chủ nhiệm, chúng tôi cũng liều, thử tập tành đóng phim. Cảm giác thật thú vị khi nghĩ mình là những diễn viên nghiệp dư, đạo diễn nghiệp dư hay quay phim cũng nghiệp dư, cả nhóm bắt đầu một trải nghiệm. Chúng tôi được hướng dẫn kĩ càng từ cách xây dựng kịch bản, cách quay phim, cách diễn xuất sao cho tốt nhất. Nhìn lại những gì đã qua, đó thực sự là khoảng thời gian rất hạnh phúc, tuổi học trò hồn nhiên, trong sáng như loài hoa bách hợp thuần khiết. Lật đật thử làm phim chung với nhau, chúng tôi có bao kỉ niệm đẹp lưu giữ cho riêng mình. Những người bạn tốt bụng, vui tính, trao nhau tình cảm chân thành, nhen nhói ngọn lửa yêu thương giữa con người với con người. Tiếng cười vui vẻ, hạnh phúc phảng phất trong không gian, hơi ấm của tình bạn lưu truyền trong tim, như thế đối với chúng tôi, đã là đủ. Sau khoảng thời gian có sự thay đổi đó, góc sân trường lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có, chúng tôi cũng trở về với lớp học, với cuộc sống phẳng lặng thường ngày, âm thầm chờ đợi lễ trao giải thành phố….
Vào khoảng tháng 9 thì lễ trao giải thành phố chính thức bắt đầu. Mọi người đều coi đây là một trải nghiệm thực tế, hào hứng khi đã được thử sức với nó, dù giải thưởng như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là chúng tôi đã dám thử và nỗ lực hết mình. Nhưng cuộc sống vốn dĩ đầy những bất ngớ thú vị mà chúng tôi không thể tưởng tượng nổi, cũng chưa dám nghĩ đến, bộ phim đạt giải nhất thành phố. Một điều tưởng chừng như không thể nay lại xảy ra. Lần này nó đến cũng thật bất ngờ, làm mọi người thực sự không dám tin. Phải chăng số phận đã mỉm cười với chúng tôi ? Hay là thượng đế đã ban tặng cho chúng tôi một món quà vô giá? Nhưng như thế đâu phải là kết thúc, chúng tôi còn may mắn hơn khi được chọn đi Nhật, tất cả như cuốn vào vòng xoáy của một giấc mơ. Mà nếu như đây là giấc mơ thì chúng tôi hi vọng sẽ mãi mãi không tỉnh lại, để được đắm chìm trong cái hạnh phúc gần như là ảo tưởng ấy. Nhật Bản – một đất nước xa lạ nhưng rất đỗi thân quen, đang hiện ra trước mắt chúng tôi về một viễn cảnh tươi đẹp. Cảm xúc đan xen lẫn lộn, chúng tôi cảm nhận hương vị của hạnh phúc, một chút gì đó ngọt ngào, mơn man. Ngày hôm đó cũng là một ngày thật đặc biệt, nó lướt qua thật nhẹ nhàng trong cuộc sống, khắc sâu vào tim chúng tôi, như những bong bóng xà phòng lấp lánh. Thời gian qua đi, chúng tôi giữ riêng cho mình một khát vọng mãnh liệt, gửi vào gió tình cảm chân thành lấp đầy trái tim….
Trái đất vẫn cứ quay và cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, chỉ có một cảm giác gì đó không rõ tên dần lớn lên trong lòng chúng tôi. Ngày hôm đó, chính hôm đó, mãi mãi là ngày hôm đó. Chúng tôi đã hi vọng biết bao nhiêu, bằng tất cả trái tim mình. 29 – 11 – 2011, cái ngày đã trôi qua được nửa năm rồi, nhưng chưa bao giờ nhạt nhòa trong lòng chúng tôi, khắc sâu trong tâm khảm mỗi người để ghi nhớ về một kí ức đẹp, nơi đó có kỉ niệm ngọt ngào của chúng ta. Đó là cái ngày sau bao nhiêu ngày chờ đợi, cái ngày chúng tôi muốn đến nhất. Cuộc hành trình ở đất nước Nhật Bản xa xôi kia bắt đầu, chờ đợi sự trải nghiệm của chúng tôi, chờ đợi những bài học thực sự ý nghĩa mà chúng tôi cất giữ trong tiềm thức của mình. Chuyến bay đến Nhật tưởng chừng như gần hơn, khoảng trời của tổ quốc dần lùi lại phía sau, trong đêm tối mù mịt đó, thấp thoáng vầng sáng tinh khiết của những ánh sao. Chúng tôi có thể cảm nhận được, một chút hơi ấm len lỏi trong không gian, niềm vui qua đáy mắt hòa quyệt vào đêm đen, trầm lặng, sâu thẳm. Nhắm mắt lại, lắng đọng tâm hồn, dành cho mình những khoảng lặng giữa dòng đời hối hả. Chúng tôi sẽ mở ra một trải nghiệm mới, với những niềm tin trải rộng trước mắt, với bầu trời bao la. Đặt chân xuống Nhật Bản là luồng gió nhè nhẹ heo mây, thổi bùng lên khát khao của tuổi trẻ. Chúng tôi tự tin và sẵn sàng cho cuộc sống xa nhà. Ở đó, chúng tôi đã làm quen với những những người bạn đến từ mọi nơi, cùng nhau xây dựng một tình bạn đẹp, luôn hướng về nhau với tình yêu thương chân thành. Mọi người đoàn kết, giúp đỡ nhau, thân thiết như đã từng quen nhau. Những nụ cười nhẹ nhàng, ấm áp tưởng như không bao giờ tắt. Thời tiết Nhật Bản lạnh hơn Việt Nam, có chút gì đó tê tái nhưng nóng bỏng. Vì chúng tôi luôn nắm chặt tay nhau, bất kể khoảng cách về ngôn ngữ hay lối sống, cùng nhau hoạt động bằng tất cả nhiệt huyết từ con tim. Ấm áp không phải khi ngồi bên đống lửa, mà là bên cạnh người bạn thương yêu. Thế giới đã sinh ra chúng ta, ban cho chúng ta mỗi người một sứ mệnh, một nhiệm vụ thiêng liêng. Và phải chăng nhiệm vụ của chúng tôi là gắn kết các nước vào với nhau, để mọi người xóa đi một khoảng cách vô hình về tiếng nói, chữ viết và màu da, để tiến lại gần nhau hơn. Chúng tôi đã vui đùa cùng nhau, trên bãi biển đầy nắng và gió. Rồi sau đó nhờ biển truyền thông điệp tới tất cả mọi người, như một lời nhắn nhủ chân thành gửi đến thế giới, gửi đến cuộc sống này. Những điều tưởng chừng như đơn giản chúng ta đang vô tình lãng quên, và rồi chợt nhận ra nó quan trọng như thế nào. Lễ trao giải liên hoan phim Châu Á đã phản ánh điều đó, tuy rằng nó diễn ra chỉ trong 1 ngày thôi, nhưng đã dạy chúng tôi thật nhiều điều về lòng yêu thương, về những đức tính tốt đẹp của con người mà thượng đến ban tặng.
Chúng tôi cần học tập nhiều thứ từ cuộc sống này, những thử thách chúng tôi vẫn còn vấp ngã. Chúng tôi biết trước rằng mình sẽ không được giải đâu, vì những bộ phim khác xuất sắc thế cơ mà. Nhưng có một điều thực sự quan trọng, chúng tôi đã nhận được nhiều hơn một giải thưởng, một món quà vô giá về bài học hoàn thiện bản thân, sống theo cách bạn sinh ra và lớn lên. Nhật Bản là một đất nước xa Việt Nam, nhưng lại gần gũi hơn bao giờ hết. Những gì mà đất nước và con người Nhật Bản dạy cho chúng tôi, sẽ mãi không phai nhòa theo năm tháng, có thể sẽ theo chân chúng tôi đi hết cuộc đời này, như cái bóng đằng sau lưng mỗi khi chúng tôi quay đầu lại. Những gì tôi học được tại nơi đây trở thành một hồi ức đẹp không bao giờ phai, như ngọn lửa bừng cháy trong tim.
Thời gian lại một lần nữa vụt qua, bây giờ tôi đang ngồi viết bài văn này, tìm lại những kí ức đã qua chôn dấu trong nỗi nhớ. Chúng tôi cùng nhìn sâu vào mắt nhau, mỉm cười… “ Nhớ rằng ở nơi đó có kỷ niệm ngọt ngào của chúng ta… ”